Chương 1 Mở Đầu M -...

21
Tác Gi: Alexandre Dumas Người Dch: Đoàn Doãn Hùng TRUYN MA CA ALEXANDRE DUMAS Chương 1 MĐầu Mocquet là người như thế nào và câu chuyn này đến vi người kra sao? Ti sao, trong hai mươi năm đầu cuc đời viết văn ca tôi nghĩa là t1827 đến 1847, ý kim ca tôi ít khi hướng vthành phnhnơi tôi sinh ra, vnhng khu rng, nhng ngôi làng bao quanh nó? Ti sao thế gii tui thơ y hình như biến mt trong tôi và như bmt đám mây che khut, trong lúc tương lai tôi bước ti có vtrong sut và rc rnhư nhng hòn đảo kdiu mà Colomb và nhng người đồng hành khi khám phá ra thy như nhng lng hoa trên mt bin? Ly chúa! Vì trong hai mươi năm đầu ca cuc đời người ta dõi theo hy vng và trong hai mươi năm cui người ta nhìn vào thc tế. Đến lúc đã là mt người bhành mt mi, người ta để rơi chiếc gy đi đường, ni lng tht lưng và ngi xung bđường; đến ngày y người ta nhìn li hành trình đã qua và do tương lai mmt, người ta bt đầu đi sâu vào quá kh. Thế là khi vào gn nhng bin cát, người ta rt ngc nhiên thy dn dn ló ra trên con đường va đi qua nhng c đảo tuyt vi ca bóng râm và màu xanh mà trước đó người ta không chchng dng li mà còn hu như chng nhìn thy. Thi gian y người ta đi quá nhanh! Quá vi vã để đến mt nơi không bao gingười ta đến được... Đó là hnh phúc! Lúc y người ta nhn ra mình mù quáng và vô ơn; lúc y mi tnhnếu trên đường đi còn gp mt trong nhng lùm cây xanh y, người ta sdng li đấy trong phn còn li ca cuc đời dng lên mt túp lu để sng cho đến hết đời. Nhưng do thân thkhông quay trli, chcó ký c tiến hành cuc hành hương thành kính quay vnhng ngày đầu và đi ngược lên dòng sui cuc đời như nhng con thuyn nhvi cánh bum trng ngược lên dòng sông. Ri thân thvn tiếp tc đi; nhưng thân thkhông có ký c như đêm không có sao, như ngn đèn không có la. Thế là thân thvà ký c đi theo con đường ngược nhau. www.vuilen.com 1

Transcript of Chương 1 Mở Đầu M -...

Page 1: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Chương 1

Mở Đầu

Mocquet là người như thế nào và câu chuyện này đến với người kể ra

sao?

Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết văn của tôi nghĩa là từ 1827 đến 1847, ý kiệm của tôi ít khi hướng về thành phố nhỏ nơi tôi sinh ra, về những khu rừng, những ngôi làng bao quanh nó? Tại sao thế giới tuổi thơ ấy hình như biến mất trong tôi và như bị một đám mây che khuất, trong lúc tương lai tôi bước tới có vẻ trong suốt và rực rỡ như những hòn đảo kỳ diệu mà Colomb và những người đồng hành khi khám phá ra thấy như những lẵng hoa trên mặt biển?

Lạy chúa! Vì trong hai mươi năm đầu của cuộc đời người ta dõi theo hy vọng và trong hai mươi năm cuối người ta nhìn vào thực tế.

Đến lúc đã là một người bộ hành mệt mỏi, người ta để rơi chiếc gậy đi đường, nới lỏng thắt lưng và ngồi xuống bờ đường; đến ngày ấy người ta nhìn lại hành trình đã qua và do tương lai mờ mịt, người ta bắt đầu đi sâu vào quá khứ.

Thế là khi vào gần những biển cát, người ta rất ngạc nhiên thấy dần dần ló ra trên con đường vừa đi qua những ốc đảo tuyệt vời của bóng râm và màu xanh mà trước đó người ta không chỉ chẳng dừng lại mà còn hầu như chẳng nhìn thấy.

Thời gian ấy người ta đi quá nhanh! Quá vội vã để đến một nơi không bao giờ người ta đến được... Đó là hạnh phúc!

Lúc ấy người ta nhận ra mình mù quáng và vô ơn; lúc ấy mới tự nhủ nếu trên đường đi còn gặp một trong những lùm cây xanh ấy, người ta sẽ dừng lại đấy trong phần còn lại của cuộc đời dựng lên một túp lều để sống cho đến hết đời.

Nhưng do thân thể không quay trở lại, chỉ có ký ức tiến hành cuộc hành hương thành kính quay về những ngày đầu và đi ngược lên dòng suối cuộc đời như những con thuyền nhẹ với cánh buồm trắng ngược lên dòng sông.

Rồi thân thể vẫn tiếp tục đi; nhưng thân thể không có ký ức như đêm không có sao, như ngọn đèn không có lửa.

Thế là thân thể và ký ức đi theo con đường ngược nhau.

www.vuilen.com 1

Page 2: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Thân thể đi bất định đến nơi xa lạ.

Ký ức, với ánh sáng đom đóm bay chập chờn trên những dấu vết để lại trên đường đi, chắc chắn không lầm lỡ.

Rồi mỗi ốc đảo đi qua, mỗi kỷ niệm thu thập được, ký ức trở lại rất nhanh với thân thể ngày càng mệt mỏi và như tiếng ong vo vo, tiếng chim hót, tiếng suối thì thầm, kể lại với thân thể những gì mình đã thấy.

Với chuyện kể ấy, con mắt người lữ hành lại sáng lên, miệng mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ. Nhờ Tạo hóa, dù con người không lấy lại được tuổi thanh xuân, tuổi thanh xuân trở lại với con người.

Từ đó, thân thể thích cao giọng kể lại những gì ký ức thì thầm với mình.

Phải chăng cuộc đời sẽ tròn như quả đất? Phải chăng dù không nhận thấy, người ta đi vòng quanh quả đất? Phải chăng càng tiến gần đến mồ chôn, người ta càng lại gần chiếc nôi khi còn bé?

Tôi không biết, nhưng tôi biết điều đã đến với tôi.

Bước dừng lại đầu tiên trên con đường đời, nhìn lại phía sau, trước hết tôi kể chuyện của Bernard và ông chú Berthelin, rồi chuyện Ange Pitou, cô vợ chưa cưới và bà thím Angélique, chuyện của Conscience Innocent và vợ chưa cưới Mariette, chuyện của Catherine Bium và bố Vatrin.

Hôm nay tôi kể chuyện Thibault, kẻ điều khiển đàn sói và lãnh chúa Vez.

Bạn có đọc Hồi ký của tôi và có nhớ một người bạn của bố tôi tên là Mocquet không?

Nếu bạn đã đọc, bạn sẽ nhớ mơ hồ về nhân vật ấy.

Nếu bạn không đọc, bạn chẳng nhớ gì cả.

Trong trường hợp nào thì điều quan trọng là tôi cũng phải nói với bạn về Mocquet.

Tôi nhớ lại khi xưa, lúc tôi ba tuổi, chúng tôi gồm, bố mẹ và tôi ở trong một lâu đài nhỏ tên là Fossés, trên ranh giới tỉnh Aisne và Oise, giữa Haramont và Longpré.

www.vuilen.com 2

Page 3: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Tôi không nói về chị tôi, chị đang trọ học ở Paris, chúng tôi chỉ gặp chị mỗi năm một tháng, nghĩa là vào dịp hè.

Người trong nhà ngoài bố, mẹ và tôi, gồm có:

1. Một con chó đen to tên gọi Truffe, có đặc ân được khắp nơi hoan nghênh, là vật tôi cưỡi hàng ngày.

2. Một người làm vườn, Pierre, thu thập trong vườn cho tôi vô số nhái và rắn nước, những loại vật tôi rất thích.

3. Một anh da đen, hầu phòng của bố tôi, ngây ngô đã thành châm ngôn, bố tôi giữ lại tôi cho là để bổ sung vào một loạt giai thoại ông thu thập.

4. Một bảo vệ tên là Mocquet được tôi rất ca ngợi vì các buổi tối ông thường kể những chuyện tuyệt vời về ma quỷ và nhân vật huyền thoại hiện hình, những chuyện chấm dứt ngay khi có mặt tướng quân: người ta gọi bố tôi như thế.

5. Cuối cùng một cô gái làm bếp, Marie. Cô này đối với tôi không có dấu ấn gì, mất đi hoàn toàn trong ký ức của cuộc đời tôi: đấy là một tên gọi không rõ ràng trong trí óc tôi nhưng nếu có thể nhớ lại thì chẳng có gì thi vị.

Tóm lại bây giờ chúng ta chỉ quan tâm đến Moc-quet, cố gắng tả rõ về Mocquet, cả về thể xác và tinh thần của ông ấy.

Về hình thức, Mocquet là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thấp,

lùn, vai chắc khỏe, chân cứng cáp.

Ông có nước da rám nắng, đôi mắt nhỏ sắc sảo, mái tóc hoa râm, chùm râu quai nón đen vòng dưới cổ.

Theo tôi nhớ, ông đội chiếc mũ ba sừng, bận chiếc áo vét xanh cài cúc bạc, chiếc quần nhung kẻ sọc, đi đôi ghệt lớn, túi săn đeo vai, súng trong tay, ống điếu ở miệng.

Chúng ta ngừng lại một lúc để nói về chiếc ống điếu này. Nó trở thành không phải như một phụ tùng mà là phần tất yếu của Mocquet. Không ai có thể thấy Mocquet thiếu chiếc ống điếu. Tình cờ mà Mocquet không ngậm trên miệng thì ông cầm nó trong tay.

www.vuilen.com 3

Page 4: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Chiếc ống điếu ấy đi theo Mocquet vào giữa những lùm cây dày nhất, rất ít cơ hội cho ai đó có thể chiếm đoạt được nó. Mà việc mất một ống điếu được giữ kỹ sẽ là một mất mát nhiều năm mới hàn gắn nổi đối với Mocquet.

Thói quen không rời ống điếu hình thành một gọng kìm giữa răng cửa thứ tư và răng hàm thứ nhất bên trái làm biến mất hầu như hoàn toàn hai chiếc răng nanh dẫn Mocquet đến một thói quen khác là cắn chặt răng khi nói, tạo cảm giác một tính cách bướng bỉnh trong những gì ông nói.

Và tính cách bướng bỉnh ấy càng thể hiện rõ khi từng lúc ông lấy ống điếu ra khỏi miệng, không trở ngại nào ngăn cản hai hàm ngậm lại và răng sít vào nhau nên lời nói luồn qua như tiếng gió rít không rõ ràng lắm.

Đấy là Mocquet về hình thức.

Mấy hàng tiếp theo đây sẽ mô tả ông rõ hơn về khía cạnh tinh thần ra sao.

Một hôm từ sáng sớm Mocquet vào phòng ngủ của bố tôi, lúc này vẫn

đang nằm, đứng trước giường ông, tư thế thẳng và chắc như một chiếc cột điện ở ngã tư đường phố.

- Nào, Mocquet, bố tôi hỏi, có việc gì thế và ai tạo thuận lợi cho ta gặp anh sớm sủa vậy?

- Thưa tướng quân, Mocquet nghiêm chỉnh trả lời, có việc là tôi “bị ác mộng ám ảnh”.

Mocquet chắc chắn đã làm giàu ngôn ngữ Pháp bằng một động từ vừa bị động vừa chủ động.

- Anh bị ác mộng ám ảnh? Ồ! Ồ! Bố tôi vừa nói vừa chống cùi tay chồm dậy, điều ấy nghiêm trọng đấy, chàng trai.

- Chính thế, thưa tướng quân.

Và Mocquet lấy ống điếu trong miệng ra, là điều hiếm khi ông làm và chỉ làm vào những dịp quan trọng.

- Anh bị ác mộng ám ảnh từ bao giờ, chàng trai khốn khổ? Bố tôi hỏi.

- Đã tám ngày nay, thưa tướng quân.

www.vuilen.com 4

Page 5: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

- Do ai vậy, Mocquet?

- Ồ! Tôi biết rõ do ai, Mocquet trả lời, răng cắn chặt vì ống điếu nắm trong tay và tay ông để sau lưng.

- Nhưng, cuối cùng, ta có thể biết được không?

- Do mẹ Durant ở Harmont, tướng quân cũng biết đấy là một mụ phù thủy già.

- Ta không biết, Mocquet, ta thề với anh đấy.

- Ồ! Nhưng tôi, tôi biết; tôi thấy mụ đi trên một cái chổi tới dạ hội phù thủy.

- Anh thấy mụ ấy đi qua ư, Mocquet?

- Như tôi thấy ngài, thưa tướng quân; chưa kể mụ có trong nhà một con dê đực đen mà mụ tôn sùng.

- Thế tại sao bà ta làm anh bị ác mộng ám ảnh?

- Để trả thù việc tôi bắt gặp mụ nhảy xoay vòng ma quái lúc nửa đêm ở bãi thạch thảo vùng Gondre-ville.

- Mocquet, một lời quy kết nghiêm trọng đấy, anh bạn. Và trước khi nói to lên điều anh nói nhỏ với ta, ta khuyên anh hãy thu thập một số chứng cứ đã.

- Chứng cứ? Chà! Phải chăng mọi người trong làng không biết rõ thời trẻ mụ là tình nhân của Thibault, kẻ điều khiển đàn sói!

- Ma quỷ! Mocquet, phải cẩn thận về điều ấy đấy!

- Tôi cũng chú ý về điều ấy, và mụ sẽ trả giá, con chuột chũi già!

“Con chuột chũi già” là lời Mocquet mượn của anh bạn Pierre, người làm vườn, vốn không có những kẻ thù lớn hơn những con chuột chũi nên đặt tên chuột chũi cho những gì anh ta ghét.

Phải cẩn thận về điều ấy”, bố tôi đã nói thế.

Không phải ông tin vào cơn ác mộng của Mocquet, cũng không phải dù chấp nhận có ác mộng, ông tin là bà mẹ Durand gây ác mộng cho người bảo vệ của

www.vuilen.com 5

Page 6: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

ông: không. Nhưng bố tôi biết rõ thành kiến của nông dân ta; ông biết lòng tin về số kiếp còn rất phổ biến trong nông thôn. Ông đã nghe kể về một số vụ trả thù ghê gớm của những người bị trù úm tưởng rằng khi giết người bỏ bùa mê cho mình thì được giải thoát; và Mocquet khi đến tố cáo mẹ Durand có giọng rất đe dọa, tay xiết chặt nòng súng đến nỗi bố tôi nghĩ phải tác động vào hướng của Mocquet để do ảnh hưởng của ông, người bảo vệ làm gì cũng phải hỏi ý kiến ông trước đã.

Vì vậy, khi nghĩ đã có ảnh hưởng, bố tôi thử nói:

- Nhưng Mocquet thân mến, trước khi bà ta trả giá, phải chắc chắn cơn ác mộng của anh không thể chữa khỏi.

- Không chữa khỏi được, thưa tướng quân, Mocquet khẳng định.

- Thế nào, người ta nói không chữa được ư?

- Không; tôi đã cố gắng làm việc đó nhưng không thể.

- Anh đã làm gì?

- Lúc đầu tôi uống một bát lớn rượu nóng trước khi đi ngủ.

- Ai khuyên anh dùng phương thuốc ấy? Ông Lécesse ư? Ông Lécesse là thầy thuốc có tiếng ở Villers-Cotterêts.

- Ông Lécesse? Mocquet nói. Chà! Ông ấy biết gì về số mệnh? Không, tất nhiên! Không phải ông Lécesse.

- Thế ai vậy?

- Là tay mục đồng ở Longpré.

- Một bát to rượu nóng, đồ súc vật! Anh phải say đến chết sau khi uống chứ?

- Tay mục đồng uống một nửa.

- Vậy là ta hiểu đơn thuốc rồi. Và bát rượu nóng không có kết quả gì?

- Không, thưa tướng quân. Đêm ấy mụ đến dẫm lên ngực tôi như tôi đã tuyệt đối chẳng uống gì.

- Anh còn làm gì nữa? Vì ta cho rằng anh không dừng lại ở bát rượu nóng?

- Tôi làm điều khi muốn bắt một cơn thú hoang.

www.vuilen.com 6

Page 7: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

- Thế anh làm gì, khi muốn bắt một con thú hoang, Mocquet?

- Thưa tướng quân, tôi chuẩn bị một cái bẫy.

- Thế nào! Anh chuẩn bị một cái bẫy để bắt mẹ Durand?

- Vâng, thưa tướng quân.

- Anh đặt bẫy ở đâu? Ở cửa nhà anh à? Bố tôi, như chúng ta thấy, có những nhượng bộ.

- Chà, đúng đấy, ở cửa nhà tôi! Mocquet nói. Phải chăng mụ phù thủy già vào qua cửa? Chẳng biết qua đường nào mụ vào nhà tôi.

- Có lẽ chui qua ống khói chăng?

- Không có ống khói; vả lại tôi chỉ thấy mụ khi tôi cảm nhận được.

- Anh thấy bà ta à?

- Như tôi trông thấy ngài, thưa tướng quân.

- Bà ta làm gì?

- Ồ! Về điều đó, chẳng có gì tốt đẹp; mụ dẫm chân lên ngực tôi: viăng, viăng, viăng!

- Thế anh đặt bẫy ở đâu?

- Chiếc bẫy! Tôi đặt trên dạ dày vậy!

- Loại bẫy nào thế?

- Ồ! Một chiếc bẫy tốt. Loại tôi đã chuẩn bị để bắt con sói xám đến chộp họng những con cừu của ông Destournelles.

- Chiếc bẫy của anh không tốt thế đâu, Mocquet, vì con sói xám ăn mồi của anh mà không bị tóm.

- Nó không bị tóm, ngài có biết vì sao không?

- Không.

www.vuilen.com 7

Page 8: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

- Vì đấy là con sói đen của Thibault làm guốc gỗ.

- Không phải con sói đen vì chính anh thú nhận con sói đến chộp họng những con cừu của ông Destournelles màu xám.

- Ngày nay nó là xám, thưa tướng quân; nhưng thời kỳ Thibault làm guốc gỗ, nghĩa là cách đây ba mươi năm, nó màu đen; chứng cứ, cách đây ba mươi năm tôi đen như một con quạ còn bây giờ tôi xám như Bác sĩ.

Bác sĩ là một con mèo trong cuốn Hồi ký tôi cố cho dáng trịnh trọng và người ta gọi là Bác sĩ vì bộ lông tuyệt đẹp thiên nhiên phú cho.

- Được rồi, bố tôi nói, ta biết câu chuyện Thibault, người thợ làm guốc gỗ của anh. Nhưng nếu con sói đen là ma quỷ như anh nói, Mocquet, thì nó không cần thay đổi.

- Đúng thế, thưa tướng quân; có điều nó mất một trăm năm để trở thành trắng và cứ nửa đêm trong năm thứ một trăm nó lại trở lại đen như một viên than.

- Cho qua đi, Mocquet; nhưng ta đề nghị anh đừng kể câu chuyện hay ho này với con trai ta trước khi nó ít nhất cũng đã mười lăm tuổi.

- Vì sao thế, thưa tướng quân?

- Bởi vì không nên nhồi nhét vào trí óc nó những điều ngốc nghếch như thế trước khi nó khá lớn để mặc kệ những con chó sói dù chúng trắng, xám hay đen.

- Vâng, thưa tướng quân, tôi sẽ không nói với cậu ấy.

- Tiếp tục đi.

- Chúng ta đến đâu rồi, thưa tướng quân?

- Đến chỗ anh đặt chiếc bẫy trên dạ dày và cho rằng đấy là một chiếc bẫy tốt.

- A! Thưa vâng, đấy là một chiếc bẫy tốt! Nặng đến mười li-vrơ; tôi nói gì thế! Ít nhất mười lăm li-vrơ cả sợi dây! Sợi dây tôi cuốn vào cổ tay.

- Thế đêm ấy trôi qua thế nào?

- Ồ! Đêm ấy thật tệ hại! Thông thường mụ ta nhồi ngực tôi với đôi giầy; đêm ấy mụ đi guốc gỗ đến.

- Và cứ như thế ư?

www.vuilen.com 8

Page 9: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

- Tất cả các đêm; vì thế tôi gầy đi, tướng quân thấy rõ là tôi hốc hác hẳn; nhưng sáng nay tôi đã có cách.

- Anh chọn cách nào, Mocquet?

- Tôi chọn cách cho mụ ta một phát súng vậy!

- Cách khôn ngoan đấy. Thế bao giờ thực hiện?

- Ồ! Đêm nay hoặc ngày mai, thưa tướng quân.

- Quỷ quái! Và ta thì đang muốn cử anh đi Villers-Hellon.

- Không sao, thưa tướng quân. Điều tôi đến làm ở đấy có gấp không?

- Rất gấp!

- Nếu vậy tôi có thể đi Villers-Hellon - chỉ bốn dặm đi xuyên rừng - và chiều nay trở về, tất cả là tám dặm; vừa săn bắn, chúng ta sẽ có nhiều cái ăn, thưa tướng quân.

- Thống nhất thế, Mocquet; ta sẽ viết một bức.

- Tôi sẽ đi, vâng, thưa tướng quân.

Bố tôi đứng dậy, viết thư cho Ô.Collard.

Bức thư như sau:

Collard thân mến,

Tôi cử đến chỗ ông anh bảo vệ ngốc nghếch của tôi mà ông đã biết. Anh ta tưởng tượng một bà già gây ác mộng cho anh suốt đêm và đơn giản muốn giết bà để thanh toán loại ma cà rồng làm hại anh. Nhưng luật pháp có thể lên án cách tự giải quyết này nên tôi cử anh ta đến chỗ ông với một lý do bất kỳ. Với một lý do tùy ông, ông cử anh ta đến nhà Danré, ông này sẽ cử tiếp đến nhà Dulauloy và ông này, có lý do hay không, cho anh ta đi tiếp nếu muốn.

Tóm lại việc đi lòng vòng của anh ta phải kéo dài ít nhất mười lăm ngày. Trong thời gian ấy chúng tôi sẽ chuyển nhà đến ở Antilly và do anh ta không còn trong vùng Haramont, và có khả năng ác mộng của anh ta mất đi trên đường, mẹ Durand có thể ngủ yên, điều mà tôi không khuyên bà nếu Mocquet ở lại trong vùng.

Anh ta sẽ mang đến cho ông một tá chim mỏ nhác và một con thỏ chúng tôi săn bắn được hôm qua ở đầm lầy Vallue.

Hàng nghìn kỷ niệm êm dịu gửi tới người đẹp Herminie của ông và nghìn nụ hôn cho bé Caroline thân yêu của ông.

www.vuilen.com 9

Page 10: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Bạn ông

Alex. Dumas

Mocquet ra đi một giờ sau khi thư viết xong và sau ba tuần lễ về cùng chúng tôi ở Antilly.

Thấy ông ta vui vẻ, khỏe mạnh, bố tôi hỏi:

- Này, mẹ Durand thế nào rồi?

- Thế đấy, thưa tướng quân, Mocquet thích thú trả lời, mụ bỏ tôi đi rồi, con chuột chũi già, có vẻ mụ chỉ có quyền lực ở trong khu vực mụ ấy sống.

Mười hai năm trôi qua từ khi Mocquet bị ác mộng ám ảnh. Tôi đã hơn

mười lăm tuổi.

Đấy là vào mùa đông năm 1817 - 1818.

Than ôi! Bố tôi mất đã được mười năm.

Chúng tôi không còn người làm vườn Pierre, hầu phòng Hippolyte và bảo vệ Mocquet nữa.

Chúng tôi không ở lâu đài Fossés hay biệt thự Antilly nữa. Chúng tôi ở một ngôi nhà nhỏ trên quảng trường Villers-Cotterêts, đối diện với giếng nước; mẹ tôi có một cửa hàng bán thuốc hút ở đấy, kèm thêm bán lẻ bột súng săn, chì và đạn.

Tuy còn rất trẻ tôi đã là một thợ săn mê say. Có điều tôi chỉ đi săn khi người anh em họ, Ông Deviolaine, thanh tra khu rừng Viller-Cotterêts, đã hỏi ý kiến mẹ tôi.

Thời gian còn lại, tôi đi săn trộm.

Với việc tập thể dục kép là đi săn và săn trộm, cùng với khẩu súng tuyệt đẹp bắn phát một trước đây của công chúa Borghèse, cớ khắc tên của bà.

Bố tôi cho tôi khi còn rất bé và lúc bán đồ đạc sau khi ông mất, tôi kịch liệt đòi khẩu súng nên người ta không bán đi cùng những vũ khí khác, gồm cả ngựa và xe.

www.vuilen.com 10

Page 11: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Thời kỳ vui thích nhất trong năm của tôi là mùa đông.

Mùa đông mặt đất phủ tuyết và chim khó kiếm thức ăn, chúng tìm đến nơi người ta vãi hạt cho chúng.

Tôi có một số bạn cũ của bố sở hữu những khu vườn đẹp và rộng, cho phép tôi vào bắn chim ở đấy. Tôi quét tuyết, rắc một dây hạt và chọn chỗ nấp đâu đó khoảng nửa tầm súng, có lúc tôi chỉ bắn một phát giết sáu, tám, hay mười con chim.

Rồi, khi tuyết kéo dài, tôi có một hy vọng khác: bắt gặp một con sói. Sói lạc đàn là của mọi người. Đấy là một kẻ thù chung, một tên sát nhân ngoài vòng pháp luật, ai cũng bắn được. Lúc đó, mặc dù mẹ tôi kêu la vì sợ tôi gặp nguy hiểm, thì cũng không cần hỏi tôi có lấy súng và ra chỗ hẹn trước tiên không.

Mùa đông 1817 - 1818 thật khắc nghiệt.

Tuyết rơi dày khoảng một bộ; mặt trên đóng băng nên tuyết đọng lại đã mười lăm ngày. Tuy vậy không nghe ai nói gì.

Một buổi chiều, khoáng bốn giờ, Mocquet đến nhà chúng tôi. Ông mua bột súng. Vừa mua, ông nháy mắt ra hiệu cho tôi. Khi ông ra về, tôi đi theo.

- Thế nào, ông Mocquet, tôi hỏi ông, có việc gì vậy?

- Không đoán được à, cậu Alexandre?

- Không ạ.

- Cậu không đoán ra, nếu tôi đến mua bột súng ở tướng quân phu nhân thay vì mua ở Haramont, nghĩa là đi một dặm đường thay vì một phần tư dặm, là vì tôi muốn bàn với cậu một cuộc săn?

- Ồ, Mocquet tốt bụng của tôi, cuộc săn gì vậy?

- Có một con chó sói, thưa cậu Alexandre.

- Chà! Thật chứ?

- Nó bắt một con cừu của ông Destournelles khi đêm. Tôi đã theo nó đến khu rừng Tillet.

- Ôi, hạnh phúc quá!

- Nhưng phải xin phép phu nhân tướng quân.

- Vậy ông trở vào đi, chúng ta cùng xin phép.

www.vuilen.com 11

Page 12: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Mẹ tôi nhìn qua cửa kính, bắt đầu nghi ngờ chúng tôi có một âm mưu gì đấy. Chúng tôi trở vào trong nhà.

- Chà! Mocquet, bà nói, ông không hề biết điều!

- Về việc gì, thưa phu nhân? Mocquet hỏi.

- Ê! Ông làm nó nóng đầu lên; nó đã nghĩ quá nhiều về cuộc săn bắn đáng nguyền rủa của ông rồi!

- Lạy Chúa! Thưa phu nhân, việc ấy cũng giống như những con chó nòi: bố chó săn, nó chó săn, con nó cũng sẽ là chó săn; bà phải xác định như thế.

- Nhỡ nó gặp tai họa thì sao?

- Đi với tôi mà gặp tai họa ư? Tai họa khi có Mocquet? Không đâu. Tôi lấy thân mình bảo đảm cho cậu Alexandre. Tai họa đến với con trai tướng quân ư? Không bao giờ! Không bao giờ! Thật không bao giờ!

Mẹ tôi lắc đầu. Tôi tới ôm cổ mẹ:

- Mẹ thương yêu, tôi nói, con xin mẹ đấy.

- Nhưng tự tay ông lắp đạn vào súng cho nó chứ, Mocquet?

- Xin phu nhân yên tâm! Sáu mươi hạt thuốc súng, không hơn một, không kém một và một viên đạn loại một li- vrơ hai mười viên.

- Ông sẽ không rời nó chứ?

- Không xa hơn bóng cậu ấy.

- Để nó luôn ở gần chỗ ông?

- Giữa hai chân tôi.

- Mocquet! Ta phó thác nó cho riêng ông thôi đấy.

- Và tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho phu nhân. Nào cậu Alexandre, chuẩn bị các thứ rồi chúng ta đi: phu nhân cho phép rồi.

- Sao, ông đưa nó đi chiều nay ư, Mocquet?

- Vâng, ngày mai đến tìm cậu ấy sẽ chậm mất. Loại chó sói phải săn lúc mờ sáng.

- Sao! Ông xin tôi cho nó đi săn chó sói à?

www.vuilen.com 12

Page 13: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

- Phu nhân sợ sói ăn thịt cậu ấy chăng?

- Mocquet! Mocquet!

- Tôi đã nói với phu nhân tôi chịu trách nhiệm về tất cả!

- Nhưng rồi thằng bé khốn khổ ngủ ở đâu?

- Ở nhà bố Mocquet? Cậu sẽ có một tấm đệm dày trên mặt đất, vải đệm trắng như đệm Chúa trời giăng trên đồng bằng và hai tấm chăn nóng; cậu sẽ không bị cảm đâu!

- Cháu biết là không đâu, mẹ yên tâm! Chúng ta đi Mocquet, tôi sẵn sàng rồi.

- Thằng bé khốn khổ này, cũng không thèm hôn ta à?

- Ồ, có chứ, mẹ thương yêu, hai lần chứ không phải một! Và tôi ôm cổ mẹ, xiết chặt tay làm bà ngạt thở.

- Khi nào mẹ gặp lại con?

- Phu nhân đừng lo, chiều mai cậu về.

- Thế nào, chiều mai? Ông nói mờ sáng kia mà?

- Mờ sáng săn sói, nếu không được thì phải cho cậu bắn một, hai con vịt giời ở đầm Vallue.

- Thế là ông đưa nhận nước nó đấy!

- Chà, chà! Mocquet nói, nếu tôi không được vinh dự đang tiếp chuyện với phu nhân tướng quân tôi, tôi sẽ nói...

- Ông sẽ nói gì, Mocquet?

- Rằng phu nhân chỉ biến con trai mình thành một con gà mái nhúng nước. Nếu bà mẹ tướng quân cũng đứng sau kéo áo ngài như phu nhân đứng sau đứa con này, ngài đã chẳng bao giờ vượt biển như thế để đến nước Pháp.

- Ông có lý, Mocquet, đưa nó đi đi; ta điên rồi.

Và mẹ tôi ngoảnh mặt lau những giọt nước mắt. Nước mắt của mẹ, kim cương của lòng, quý hơn một viên ngọc quý.

Tôi thấy nước mắt mẹ chảy xuống má, vội lại gần bà nhỏ giọng:

- Nếu mẹ muốn, con sẽ ở lại.

- Không, đi đi con, bà nói. Mocquet nói đúng: phải có ngày con sẽ là một người đàn ông.

www.vuilen.com 13

Page 14: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Tôi ôm hôn mẹ một lần nữa rồi bước theo Mocquet đã ở trên đường. Được một trăm bước chân, tôi quay lại nhìn. Mẹ tôi đã ra giữa lòng đường để nhìn tôi lâu hơn.

Đến lượt tôi chùi một giọt nước mắt ở bờ mi.

- Thế đấy, Mocquet bảo tôi, cậu cũng khóc à, cậu Alexandre!

- Không đâu, Mocquet, do lạnh đấy.

Lạy Chúa, là người cho tôi giọt nước mắt ấy, người biết rõ không phải tôi khóc vì lạnh, đúng không?

Chúng tôi về đến nhà Mocquet vừa trời tối, ăn một món trứng tráng và món

thịt thỏ hầm rượu vang.

Rồi Mocquet chuẩn bị giường cho tôi. Ông giữ lời hứa với mẹ tôi: một tấm đệm dày, hai khăn trải đệm trắng và hai tấm chăn rất ấm.

- Nào! Mocquet bảo tôi, cậu vùi mình vào đấy và ngủ đi; có thể ngày mai vào bốn giờ sáng đã phải lên đường.

- Mấy giờ cũng được, ông Mocquet ạ.

- Được, được, cậu ngủ sớm đi và sáng mai cũng có thể phải đổ một chậu nước lạnh vào giường để đánh thức cậu dậy đấy.

- Nếu phải gọi tôi tới hai lần thì ông cứ làm thế, Mocquet.

- Nào! Để rồi xem.

- Nhưng ông vội vã đi ngủ thế, Mocquet?

- Thế cậu muốn tôi làm gì vào giờ này?

- Tôi thấy ông có thể kể cho tôi nghe một trong những chuyện mà hồi còn bé tôi rất thích.

- Thế ai dậy cho tôi lúc hai giờ sáng nếu tôi kể chuyện tới nửa đêm? Ông cha xứ à?

- Ông nói đúng, Mocquet.

- Sung sướng thật!

www.vuilen.com 14

Page 15: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Tôi cởi quần áo đi nằm. Mocquet để cả quần áo lên giường. Sau năm phút ông ngáy như một nhạc cụ tấu giọng trầm.

Tôi xoay người qua lại hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa ngủ được. Bao nhiêu đêm tôi thức trắng trước buổi đi săn rồi!

Cuối cùng đến nửa đêm tôi mệt mỏi thiếp đi. Vào bốn giờ sáng một cảm giác lạnh làm tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi mở mắt, Mocquet đã kéo chăn bỏ xuống chân giường và đứng gần đấy, hai tay nắm súng, ống điếu trên miệng.

Khuôn mặt ông ánh lên mỗi lần ông hút thuốc.

- Thế nào, Mocquet, tôi hỏi.

- Này, nó bị dồn đuổi rồi.

- Con sói ư? Ai dồn nó thế?

- Mocquet khốn khổ này.

- A! Hoan hô, tuyệt quá!

- Và cậu có đoán được nó chui vào đâu không? Trong lùm Ba cây sồi.

- Thế nó bị kẹt lại chứ?

- Tất nhiên!

Lùm Ba cây Sồi là một bụi cây và cỏ khoảng vài ba nghìn mét vuông nằm giữa đồng, cách rừng gần năm trăm bước chân.

- Còn những người bảo vệ? Tôi tiếp tục.

- Họ đã được báo tin, Mocquet trả lời. Đang ở bìa rừng, toàn những tay bắn giỏi nhất. Về phía chúng ta, một số ông, cậu và tôi, bao vây lùm cây, thả chó, người gác rừng sẽ đôn đốc chúng ta, mọi việc được cân nhắc kỹ rồi!

- Mocquet, ông bố trí tôi vào chỗ tốt đấy.

- Tôi đã nói cậu sẽ đứng gần tôi, có điều phải đứng lên đã.

- Ông có lý, Mocquet. Brru!

- Nào, thương hại tuổi trẻ, tôi sẽ cho một nắm củi vào lò sưởi.

Tôi không dám đòi hỏi, Mocquet; nhưng nếu ông làm thế thì, lời nói danh dự, ông thật dễ mến.

www.vuilen.com 15

Page 16: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Mocquet ra lấy một nắm củi quăng vào lò sưởi, dùng chân dồn lại và đốt một que diêm. Lửa bén tươi vui, sáng sủa trong lò. Tôi lại ngồi trước lửa bận quần áo. Thật nhanh chóng và Mocquet cũng phải ngạc nhiên.

- Nào, ông nói, một giọt rượu và lên đường!

- Ông biết rõ tôi không bao giờ uống rượu, Mocquet.

- Chà! Cậu đúng là con trai bố! Thế cậu dùng gì?

- Chẳng dùng gì cả, Mocquet.

- Cậu biết câu châm ngôn: “Nhà trống thì ma quỷ vào”. Phải cho cái gì đấy vào dạ dày đã, còn tôi đi lắp đạn vào súng cho cậu; phải giữ lời hứa với bà mẹ khốn khổ chứ.

- Nếu vậy cho tôi một mẩu bánh và một ly vang nhẹ.

Tôi ăn, uống trong lúc Mocquet lắp đạn vào súng của tôi.

- Ông làm gì thế nữa, Mocquet? Tôi hỏi.

- Làm một dấu chữ thập vào đạn của cậu. Cậu sẽ đứng gần tôi, chúng ta có thể cùng bắn - không phải vì tiền thưởng vì tôi biết cậu sẽ giao cho tôi, mà vì lòng tự hào - nếu chó sói ngã, sẽ thấy ai đã giết nó. Vậy cậu nhắm cho kỹ.

- Tôi sẽ cố hết sức, Mocquet.

- Đây, súng bắn chim của cậu. Lên đường, nhớ để nòng súng hướng lên trời.

Tôi theo lời dặn khôn ngoan của người bảo vệ già và chúng tôi ra đi.

Chỗ hẹn là trên con đường Chavigny. Chúng tôi thấy đã có những người

bảo vệ và một phần các nhà đi săn.

Sau mười phút những người còn thiếu đã có mặt. Đến năm giờ kém mấy phút, mọi người đông đủ. Người ta dặn dò nhau.

Theo quy định bao vây lùm Ba cây Sồi từ xa, tiến lại gần dần dần bọc lấy nó. Động tác phải hết sức im lặng, thói quen của chó sói là phóng ngay khi có tiếng động dù nhỏ nhất.

www.vuilen.com 16

Page 17: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Mỗi người phải nghiên cứu kỹ đường nó đi để chắc chắn con sói còn ở trong lùm cây. Người gác rừng giữ những con chó của Mocquet từng đôi. Từng người giữ chỗ nơi lùm cây.

Tình cờ Mocquet và tôi đến chỗ mặt bắc vùng thỏ hoang, nghĩa là song song với khu rừng. Như Mocquet nói, đây là chỗ tốt nhất. Có khả năng con sói sẽ tìm cách lao vào rừng và phải bung ra từ phía chúng tôi.

Chúng tôi mỗi người tựa vào một cây sồi, cách nhau năm mươi bước chân. Nín thở, không động đậy và chờ.

Những con chó được thả ra ở mặt đối diện chúng tôi. Chúng sủa hai tiếng rồi nín lặng. Người gác rừng vào lùm cây phía sau chúng, dùng gậy đập vào cây vừa kêu vừa xua đuổi.

Nhưng những con chó, mắt trợn trừng, mõm ghếch lên, lông dựng đứng, có vẻ như cắm xuống đất. Không có cách nào làm chúng tiến lên một bước nữa.

- Ê! Mocquet! Người gác rừng kêu lên, có vẻ là một con sói sừng sỏ, vì Rocador và Tombelle không muốn sục vào nữa.

Mocquet giữ im lặng không trả lời: tiếng nói của ông sẽ chỉ cho con vật hướng có kẻ thù.

Người gác rừng tiếp tục tiến vào vừa đập vào cây. Hai con chó theo anh từng bước như thận trọng, không sủa và chỉ gầm gừ.

- Trời ơi! Người gác rừng bỗng kêu lên, tôi suýt dẫm lên đuôi nó? Chó sói? Chó sói! Mocquet! Về phía ông đấy!

Thực thế, có cái gì đấy lao về chúng tôi như một viên đạn. Con vật thoát ra từ lùm cây, nhanh như chớp, đứng giữa tôi và Mocquet.

Một con sói to lớn, hầu như trắng, như con sói già. Mocquet bắn hai phát. Tôi thấy hai viên đạn nảy lên trên tuyết.

- Bắn đi! Ông kêu: Bắn đi!

Chỉ lúc ấy tôi mới đưa súng lên vai, nhìn theo con vật một lúc rồi bóp cò. Con sói làm động tác như ai cắn vào vai nó.

- Trúng rồi! Trúng rồi! Mocquet hét; cậu bé đã bắn trúng! Những kẻ ngây thơ vớ bẫm!

Tuy vậy con sói tiếp tục chạy, đâm thẳng vào Moynat và Mildet, hai người bắn giỏi nhất trong khu. Cả hai bắn, phát thứ nhất trên đồng, phát thứ hai vào

www.vuilen.com 17

Page 18: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

rừng. Người ta thấy hai viên đạn đầu chéo nhau cày trên tuyết tóe lên. Hai viên đạn này không trúng con sói nhưng chắc nó ngã xuống vì hai viên đạn sau.

Thật khó tin hai người bảo vệ vừa bắn mà không trúng đích. Tôi đã thấy Moynat giết liên tiếp mười bảy con mỏ nhác, Mildet bắn đứt đôi con sóc đang nhảy từ cây này sang cây khác. Họ vào rừng đi theo con sói. Chúng tôi hồi hộp nhìn họ ở chỗ họ biến mất, thấy họ trở ra hất đầu, vẻ thất vọng.

- Thế nào?... Mocquet kêu lên hỏi những người bắn.

- Bây giờ thì nó đã xa lắm rồi! Mildet khoát tay bảo.

- Xa lắm rồi! Mocquet sửng sốt. Chà! Các tay vụng về bắn trượt à?

- Sao lại không? Ông cũng bắn trượt đấy!

Mocquet lắc đầu:

- Nào, nào, có ma quỷ gì đây, ông nói. Tôi bắn trượt đã là lạ nhưng còn có thể. Nhưng Moynat bắn trượt hai phát, không, tôi nói là không thể thế được!

- Vậy mà đúng như thế đấy, Mocquet.

- Nhưng đúng là cậu đã bắn trúng nó, ông nói với tôi.

- Tôi!... Ông có chắc không?

- Nói ra thật xấu hổ cho chúng tôi; nhưng đúng thế, cậu đã bắn trúng.

- Nếu tôi bắn trúng thì dễ thấy thôi, Mocquet. Sẽ có máu. Chúng ta chạy tới xem!

- Không chạy, đi nhẹ nhàng thôi, chúng ta đi.

Và ông đi từng bước theo vết chân con sói.

- Chà, tôi bảo, chúng ta không sợ mất dấu đâu, bước đi của nó rõ lắm.

- Nhưng tôi không tìm cái đó.

Những người đi săn bao vây lùm cây đã tập trung và đi sau chúng tôi; người gác rừng kể lại với họ những gì vừa xảy ra. Mocquet và tôi theo bước chân sói hằn rõ trên tuyết.

Đến chỗ con sói rũ phát đạn của tôi.

- Vậy là tôi bắn trượt, Mocquet. Không có máu.

- Chúng ta tìm dấu vết đạn trên tuyết.

www.vuilen.com 18

Page 19: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Tôi xác định hướng, đi theo làn đạn tôi bắn giả thử không trúng con sói. Nửa cây số vô ích, tôi trở lại chỗ cũ.

Mocquet ra hiệu cho những người bảo vệ tới gần mình.

- Thế nào, ông hỏi tôi, viên đạn đâu?

- Tôi không tìm thấy.

- Tôi sung sướng hơn cậu, tôi tìm thấy rồi. Quay lại và đi theo tôi.

Tôi vâng theo. Những người đi săn lại gần nhưng Mocquet chỉ cho họ một đường không được vượt qua. Những người bảo vệ cũng đến lượt bước tới.

- Sao rồi? Mocquet hỏi họ.

- Trượt hết, Mildet và Moynat cùng nói.

- Tôi thấy rõ các ông bắn trượt nó ngoài đồng, nhưng trong rừng...

- Cũng trượt.

- Chắc chắn chứ?

- Chúng tôi tìm thấy cả hai viên đạn, mỗi viên trong một thân cây.

- Không tin được, Vatrin nói.

- Không, không tin được, Mocquet nhắc lại, tuy vậy tôi sẽ chỉ cho các ông xem một điều còn khó tin hơn. Chỗ kia, các ông thấy gì trên tuyết?

- Bước chân con sói, chính thế!

- Và gần chân phải nó, đấy, có cái gì?

- Một lỗ nhỏ.

- Thế các ông không hiểu à?

- Chịu, những người bảo vệ nói.

- Vậy mà nên biết đấy, tôi chứng minh cho các ông xem.

Mocquet thọc tay vào tuyết, tìm một lúc rồi kêu lên đắc thắng, rút ra một viên đạn bẹp dí.

www.vuilen.com 19

Page 20: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

- Này! Tôi nói, viên đạn của tôi.

- Cậu nhận ra à?

- Đúng vậy, ông đã đánh dấu một chữ thập!

- Các ông thấy đấy, Mocquet nói. Con sói tránh được những viên đạn bình thường nhưng không đủ sức thoát khỏi viên đạn của cậu bé được đánh dấu một chữ thập. Trúng vào vai, tôi thấy nó quay đầu cắn vào mình.

- Nhưng nếu viên đạn trúng vai, tôi hỏi trước sự im lặng và ngỡ ngàng của những người bảo vệ, tại sao nó không chết?

- Vì nó không phải bằng vàng bằng bạc, cậu bé ạ, và chỉ có những viên đạn vàng hay bạc mới có thể phá hủy lớp da của ma quỷ và giết chết những con vật đã hiệp đồng với nó.

- Cuối cùng là thế nào, những người bảo vệ run run hỏi, Mocquet, ông nghĩ...?

- Đúng, chính thế, tôi thề là chúng ta vừa có vấn đề với con chó sói của Thibault, người thợ làm guốc gỗ.

Những người bảo vệ và người đi săn nhìn nhau. Hai ba người làm dấu thánh. Tất cả có vẻ cùng quan niệm với Mocquet và biết con sói của Thibault, người làm guốc gỗ là như thế nào.

Chỉ có tôi không biết.

- Nhưng, tôi gặng hỏi, con sói của Thibault và người thợ làm guốc gỗ là cái gì?

Mocquet ngập ngừng trả lời:

- À! Tôi nghĩ! Cuối cùng ông kêu lên, tướng quân đã có nói tôi có thể kể loại chuyện này cho cậu khi cậu đã mười lăm tuổi. Đến tuổi ấy rồi, đúng không?

- Tôi đã mười sáu, tôi kiêu hãnh trả lời.

- Vậy thì, cậu Alexandre thân mến, con sói của Thibault người làm guốc gỗ là một con ma quỷ. Tối hôm qua cậu đề nghị tôi kể chuyện. Sáng nay trở về nhà, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện thật hay!

Những người bảo vệ và người đi săn lặng lẽ bắt tay tạm biệt nhau, mỗi người đi về phía nhà mình. Chúng tôi trở về nhà Mocquet và ông kể cho tôi câu chuyện dưới đây.

www.vuilen.com 20

Page 21: Chương 1 Mở Đầu M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/truyenmacuaalexandredumas4/truyenmacuaalex... · Tại sao, trong hai mươi năm đầu cuộc đời viết

Tác Giả: Alexandre Dumas Người Dịch: Đoàn Doãn Hùng TRUYỆN MA CỦA ALEXANDRE DUMAS

Có lẽ các bạn sẽ hỏi câu chuyện ấy tôi được nghe từ lâu tại sao chưa kể lại. Xin trả lời nó được nén vào một hộp luôn đóng kín trong ký ức tôi, chỉ mới được tôi mở lại ba ngày nay. Và tôi xin kể câu chuyện ấy của tôi ngay lúc này.

Tôi nói câu chuyện của tôi, đúng ra phải nói là câu chuyện của Mocquet. Nhưng theo tôi, khi người ta đã ấp một quả trứng trong ba mươi tám năm, cuối cùng người ta có thể nghĩ mình đã đẻ ra nó.

www.vuilen.com 21